Khi bước chân anh xa khuất, tôi tê liệt như một chiếc chốt cửa hoen gỉ. Mười năm qua, tôi đã cố đóng lại cánh cửa nặng nề của quá khứ nhưng người đó đã đến và mở tung nó ra: Một căn phòng độc thân ngổn ngang bát đĩa, guốc giày bề bộn một vùng ký ức. Ðã mười mấy năm rồi ư? Thời gian như cơn gió cuốn trôi tất cả, nhưng lại bỏ sót những niềm đau của tôi. Thuở ấy, mười chín tuổi, tôi trẻ trung, sôi nổi và yêu đời. Sắc đẹp và học thức.