ĐẮNG Tôi có một thói quen không mấy hay ho là quan sát người khác một cách thầm lặng, cũng chẳng có gì bất hợp pháp, nhưng nếu người ta phát hiện ra, chắc hẳn sẽ có một vài chuyện cũng không mấy hay ho xảy ra. Tôi thích nhìn người ta, thích nhìn cuộc sống, tôi thích nhìn dòng đời đi qua, bởi tôi không muốn quay lại nhìn bản ngã của mình. Mỗi lần soi gương, tôi thấy một khuôn mặt quen quen, đần đần, sau cặp kính gọng đen, có 2 con mắt đờ dại như mắt.