Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho những người hiếm muộn thời gian như cô. Ngồi uống trà nóng và đùa cợt. Cô nhắn tin cho một người đàn ông, nói phong lông mấy câu khiến cho anh ta hoảng hốt. Rồi lại nhẹ nhàng nói khe khẽ: “Em đùa đấy!” Người đàn ông giận sôi gan, tức điên người, nhưng chẳng làm gì được cô. Anh ta chỉ thở dài: - Em! - Dạ? - Em có biết điều em giỏi nhất là gì không? - Dạ không ạ – Cô tỏ.