Mùa đông đã lặng lẽ về từ bao giờ. Lúc nào cũng thế, chẳng lên tiếng, tôi chỉ thấy như có ai đó khẽ khàng đi bên tôi trên những con đường lấm tấm bụi. Lạnh. Bầu trời lại điềm đạm như ông bụt, gió rì rầm ở đâu đó, nhỏ lắm, có lẽ không muốn cho tôi nghe. - Chị Mẫn quên mang nước này! Bi lon ton chạy lại phía tôi, trông em lũn cũn y hệt một cục bông nhỏ, đáng yêu dễ sợ, tôi đón lấy bình nước sâm từ em, hôn chụt chụt vào má.