Khi tôi định đi, một ai đó từ quán cũng đang bước ra. Và đó là anh. Vẫn những nét ấn tượng như thế. Tôi bối rối, định cúi đầu chào anh một chút. Nhưng rồi vẫn chỉ chết trân ở đó, lúng búng ba tiếng ê a. Ngày thứ 90 Căn phòng nhỏ vàng chanh ấm áp Dáng người cao gầy