Càng trông tôi càng nghĩ da Vũ không phải hồng hào nữa mà là những phiến băng đang dần tan ra và nhòe đi. Tôi chạm vào má anh, rất lạnh. Sinh viên nữ năm nhất của trường đại học thấy Nguyễn Hoài Vũ là xôn xao. Người ta bàn tán anh ta là sinh viên tài năng, tuyệt vời nhất. Vũ – cái tên đó làm tôi bỗng nhớ một cái gì đó, hơi vu vơ bâng khuâng