Cô nhận ra mùi vị quen thuộc, nhận ra cánh đồng cải mà cô và Bình đã từng tới. Rồi như vết dao cứa vào nỗi đau cũ, cô òa khóc, khóc nức nở ngay giữa cánh đồng. Nếu không còn ngày mai Em sẽ ước ngày hôm nay tồn tại mãi mãi Để em được bên anh, cùng anh đến cánh đồng cải. Hòa mình vào màu vàng thuần khiết