Tôi yếu ớt dùng tay để biểu thị câu trả lời cuối cùng. Mắt tôi bắt đầu mờ dần đi. Tôi không thể nghe. Đó là sự thật. Một sự thật mà mỗi lần phải đối diện, trái tim tôi như tan ra thành trăm mảnh. Phải, tôi là một kẻ tật nguyền. Nhưng tôi cũng là một con người. Một con người khao khát được yêu thương.