Ôm chặt cuốn nhật kí của Bảo Thanh, tôi khóc. Ngoài kia trời vẫn mưa, cửa kính ướt mờ, dòng người qua lại trên phố cũng không nhìn rõ. Tôi bước đi thẫn thờ trong cơn mưa cuối xuân bất chợt, mặc cho màn mưa cứ quật vào mặt, không đau, nhưng sao xé lòng. Vô hồn. Không thể diễn tả được thứ cảm xúc lúc này trong tôi. Hỗn độn và đau. Lạc lõng. Đau. Trống trải. Đau.