Em bắt đầu có những dự cảm về một chuyến đi xa không hẹn ước, khi anh cứ mải miết chạy theo cuộc sống bận rộn này, bỏ mặc em thẫn thờ đứng trơ trọi, em biết bàn chân mình lại sắp bước vào những vết xưa dấu cũ. Em và chiều muộn Chiều tháng ba buông những sợi nắng yếu ớt đan chéo nhau không lề lối.