Không biết nàng đã đi qua bao nhiêu con đường. Đã trải dài chân tới bao nhiêu cây số rồi. Bỗng dưng nàng cảm thấy đói bụng đưa tay nhìn đồng hồ. Đông Mai chợt sửng sốt: - Đã gần 4 giờ chiều rồi sao? Chợt nghĩ đến ba, Đông Mai chau mày: - Không thấy mình ở nhà chắc là ba sẽ lo lắm. Ba sẽ đi kiếm cho mà coi. Nhưng rồi chợt nhớ ra Uyển Trân, Đông Mai chật lưỡi: - Chắc gì ba còn nhớ đến mình. Bây giờ ba đâu còn phải của riêng mình?.