Tôi có cảm giác như mình đang bị kẹt giữa những cơn ác mộng ghê rợn nhất thế gian, cơn ác mộng mà trong đó, cuồng chân của ta cứ xoay tít, xoay đến mức không còn có thể nhanh hơn được nữa, và hai lá phổi của tôi cứ như muốn nổ tung ra; thế mà vẫn không kịp. Dường như càng lúc, bước chân tôi càng lơi dần, lơi dần, khi tôi cố len qua khỏi đám đông thờ ơ, vô tâm, trong khi hai cái kim trên tháp đồng hồ khổng lồ kia vẫn không hề chậm.