Hồng Vân mỉm cười nhìn San Trúc: – Nghỉ đi Trúc ơi! Làm bao nhiêu đây đủ rồi. Thứ bảy nên nghỉ sớm, kiếm chút gì ăn cho đã miệng. San Trúc vẫn đều tay đảo chảo thuốc: – Muốn ăn uống, nghỉ ngơi, cũng phải làm xong mẻ thuốc này đã. Hòng Vân chép miệng: – Mày làm bao nhiêu cũng không quên được ông Khang đâu. Nghe tao, đừng giận ảnh nữa. San Trúc khịt mũi: – Tao đâu dám giận gì ai chứ. – Xí! Mày qua mặt được ai, chứ đừng hòng qua mặt tao. Giận.