Trưa thứ hai, một giờ vừa ăn, vừa yêu, vừa nghỉ, hối hả như sắp gặp tai họa. Chỉ đúng một chớp mắt, khi anh vươn người trên tôi, mạnh mẽ và háo hức, anh có quyền làm thế một cách tự tin vì khuôn ngực rất vạm vỡ, tôi buột miệng. «Em sẽ ra đi» Tôi lại nói cái câu ấy, nói lần thứ một nghìn lẻ mấy cả với anh lẫn nói với chính mình. Ai đó đã từng chỉ ra sai lầm lớn của đàn bà là dùng câu này quá nhiều để hòng thay đổi thế.