Ba mươi ngày trôi qua như một giấc mơ mà phần mộng mị dường như ngập tràn hơn phân nửa. Với tờ quyết định giấy trắng mực đen, thoắt cái tôi nghiễm nhiên trở thành một “nhân viên văn phòng” suốt ngày làm bạn cùng Anh văn, vi tính. Giấc mộng văn chương ngày nào đã tan thành khói mây. Nhiều hôm ngồi dịch một tờ fax của khách hàng, chợt nhói lòng ước chi có phép mầu để biến tờ giấy đầy những câu chữ thương mại kia thành một đoản văn, tùy bút, hay truyện ngắn để tha.