Thủy tinh đã đâm sâu vào võng mạc, quá muộn để cứu chữa, cô ấy không còn nhìn thấy nữa” - Sững người, không ai nói được câu nào. Bác sĩ giục anh ký vào tờ bệnh án. Anh quay đầu, bỏ chạy, bỏ lại lời hứa. Đêm! Đêm của mưa, mưa nhuộm khung cửa thành một mảng xám, nhuộm màu đen của tối trở nên lung linh, mưa nhỏ nhưng dai dẳng và cứ thế mưa. Ngồi một mình bên ô cửa nhỏ, đắm chìm trong những bản nhạc buồn nhưng vẫn không đủ buồn để quên nỗi nhớ.