Nó tự nhận nó là Mưa mà nó cũng giống Mưa thật. Mưa lạnh như đôi bàn tay nó luôn cần một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy. Mưa rả rích như những khắc khoải trong tâm hồn đa sầu đa cảm của nó. Nó thích Mưa, thích dầm mình dưới cái lạnh của Mưa, trong Mưa nó tìm thấy chính mình, thấy nỗi cô đơn luôn ngự trị trong nó.