Tôi ngồi trên triền núi thả hồn. “treo lơ lửng trên mây xanh” (Út Thảo nhà tôi thường chọc tôi như vậy). Chà! Chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm hồn thoải mái như vậy. Ngày nghỉ hè đầu tiên đã giúp cho tinh thần tôi nhẹ nhõm đi nhiều sau một năm đèn sách trên giảng đường đại học. Dưới kia là biển, sóng to dội vào chân núi ầm ào. Hiện nay biển động nên bãi tắm vắng teo. Càng hay! Tôi thầm nghĩ, một mình một thế giới. Xa xa một chấm nhỏ ẩn hiện. Có lẽ.