Ngọc Mai! Con hãy tha tội cho ba, ba đã vô tình làm hại cả đời con. Ông Minh nấc khẽ, giọng khàn đi bởi hối hận cực độ. Ngọc Mai ngẩng lên, ngơ ngác trước sự hiện diện đông đủ của gia đình. Mọi người đã về tự bao giờ. Kha và Ngọc Lan vây quanh chị. Riêng ông Minh đứng lặng, tay ôm mặt như để giấu sự hổ thẹn. Mai mấy máp đôi môi nhưng Ngọc Lan nhanh hơn rít lên lanh lãnh. − Có chuyện đó sao? Con người gì tồi tệ ác ôn đến thế?.