Vừa bước chân ra khỏi cổng trường, Kim Duyên bước từng bước nhưng hồn thì gửi tận đâu đâu. Chợt cơn mưa không báo trước, vội vã trút nước xối xả. Duyên nhìn dáo dác rồi tìm ra chỗ núp. Duyên dự định chạy bừa dưới mưa mong bắt gặp cảm giác lạ. Song từ phía trước mặt nàng có một bàn tay ai đó đang vẫy mình. Thì ra nơi ấy có một trạm xe buýt bỏ quên lâu ngày hoen rỉ, dù sao nó cũng giúp cho người đi qua đây có chỗ trú chân và chờ cho.