Hiếu nhìn qua cửa sổ ra sân trước thấy mẹ đang ngồi nhổ cỏ mọc giữa những viên gạch đỏ, hành lý của mẹ để sẳn một bên vỏn vẹn có cái túi xách tay và một cái bị ni-lông đựng thuốc men. Một vạt nắng chiều rọi buồn nơi sân trước, gío hiu hiu, lung lay chùm tóc bạc bên ngoài chiếc khăn che đầu, tự nhiên Hiếu cảm thấy xót xa thương mẹ vô cùng, anh muốn chạy ra ngoài ôm mẹ dìu vào nhà, thôi không để mẹ đi đâu cả, Cơn xúc động nhất thời qua.