Phương về tới bến đò thì trời đã sụp tối. Mới hơn năm giờ nhưng ở quê trời tối rất nhanh. Bước lên bờ đã thấy mẹ ra đứng trước cửa ngóng xuống bến. - Sao mẹ ra ngoài này? Buổi chiều gió lớn lắm! Vẫn nụ cười thật hiền trên môi bà mẹ: - Thấy trời tối mà sao con chưa về, không biết có việc gì. - Con xuống trường họp mà. Mấy hôm nữa con đi thì sao? - Ừ, con đi hẳn thì khác, ít ra mẹ biết con đang ở đâu. Phương dìu mẹ vào.