Cả nhà nhốn nháo. Bà Tư và hai cô con dâu khóc như ri vỡ tổ. Cậu hai nhấc máy điện thoại, quát vô ống nghe, gọi bác sĩ. Cậu ba lạnh lùng chạy ra cửa, móc mô bai, chẳng rõ đang gọi đến cơ quan hay ngoắc tắc xi ngoài đường. Riêng cậu út ấm đầu thì ngồi bên cạnh ông Tư, tay khẽ day day lên ngực người bệnh, miệng mếu máo: - Ba ơi ư đừng bỏ chúng ư. Khi út lần tới túi áo ba, cậu bỗng kêu lên: “Cái gì thế này?” và.