Tôi không thể đủ lời để diễn tả cái tâm trạng của mình lúc ấy, lúc mà câu nói của Tuấn Anh đột ngột buột ra: “Nga, chúng mình cùng đi thử máu!”. Tôi giật bắn mình và cảm thấy rất rõ tim mình ngưng đập. Máu tôi ngưng chảy khiến mười đầu ngón tay tôi thoắt trở nên lạnh cóng. Anh đã biết rồi ư? Ai nói cho anh biết hay anh tự phát giác? Không có lẽ. Đã nhiều lần anh ngỏ ý muốn về thăm quê, nhưng tôi tìm đủ lý do trì hoãn, bởi lo sợ.