San có điện thoại. Chẳng sung sướng gì khi phải chạy cồng cộc qua hai mươi tư bậc thang lên tầng hai, mở cánh cửa kiếng mới vào được văn phòng nhà văn hoá huyện. Giọng bên kia máy hơi đứt quãng, nhừa nhựa: - San ơi! San thở cái phào: - Chuyện gì đó, Phương. - Anh nhớ em. - Ừ! - Nhớ thiệt. Anh thương em thiệt là thương. San nhăn mặt: - Đang tập thoại đoạn kịch nào vậy. Nói cứ y như thiệt. San nghe Phương thở ngắn, rồi lặng đi, rồi thở dài: - San.