Một ngày, cô bé "người dưng cùng hệ" gặp tôi, níu áo: - Ăn mừng đi! Tôi nhướng mày lên: - Mừng cái gì? "Người dưng" chỉ vào áo mình: - Áo trắng! Tôi giả vờ ngây thơ: - Áo anh màu xám mà! - Thôi đừng làm bộ nữa. Bài anh thỉnh thoảng được đăng báo hoài. Mới có nữa đó. Tôi tìm cách lờ: - Đâu có, anh chỉ "ăn theo", có cái tên, còn chữ nghĩa là của người khác. "Người dưng" ngó lên mây trời, giọng lạt nhách: - Biết rồi, người ta là bóng, còn.