Tóc tai lởm chởm, mắt trũng xuống, anh len lỏi trong con hẻm tối tăm. Dù dáng dấp rất bụi, anh vẫn cảm thấy rờn rợn trước những cặp mắt sắc lẻm như dao dõi theo mình. Túi còn mười ngàn, anh tấp vô một cái quán èo uột, kêu: - Làm ơn cho một cô ca, một Khánh Hội, nghe. - Ơn với huệ cái chi! Có tiền mua tiên cũng được. - Ơ, cái nhà anh kia. Một gã to béo, ục ịch tiến lại phía anh, hất hàm, hỏi: - Nhà báo? Anh chưa kịp trả lời,.