Nó ngán ngẫm nhìn chiếc xe nước mía cũ mèm, nhìn mấy bộ bàn ghế xộc xệch bày xung quanh. Trời nắng chang chang, nhưng người qua đường chẳng mấy ai đoái hoài gì đến cái “dịch vụ giải khát” ngon, bổ, rẻ của nó. Thi thoảng vài cô cậu học trò ghé qua, vừa uống nứơc vừa tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Ấy là lúc nó vui nhất, nên nước mía cho các cô cậu học sinh bao giờ cũng được nó ưu tiên “trên cả tuyệt vời”. Nhìn đôi tay thoăn thoắt róc mía,.