Nỗi Buồn Không Dám Gọi Tên

Tôi gặp em trong đêm Trung Thu, khi các cô chú thiếu niên tung tăng tiếng trống gọi bầy, tung tẩy đầu Lân, phởn phơ ông Ðịa, cõng chú Cuội về rôm rả phố thị. Em cười chào tôi qua đầu các cô, chú thiếu niên; nụ cười rạng rỡ lấp loá sáng cả khuôn mặt vành vạnh, mơ hồ cái lúm đồng tiền, như nốt nhạc lẻ loi, ngân trên làn da ngà. Còn tôi? Tôi biết đời tôi chỉ ôm đầy gió, loài gió ai cũng ngại vì quen báo bão cho đời. Hơn bốn mười tuổi với.

Bấm vào đây để xem trước nội dung
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.