Vợ tôi bảo: "Ngày mai anh chở tôi sang Thủ Dầu Một". "Mai là thứ hai,, mới đầu tuần, nghỉ sếp la, tính sao?". "Tôi thì nhổ toẹt vào mặt sếp nhà anh ấy ! Ông ta là cái thá gì? Giỏi lắm tháng lo cho anh năm trăm bạc, hút thuốc vặt không đủ." Tôi im lặng. Những lúc như thế này tốt nhất là im lặng. Nói qua nói lại vài tiếng nữa là nhà cửa ầm ĩ, tan hoang cả. Mà không phải do tôi làm tan hoang. Vợ tôi tính nóng như hổ, không vừa ý.