Tôi dừng bước ngoáy nhìn , nhưng không tìm thấy vết chân mình. Cả những đợt sóng tràn bờ, giờ cũng giống như một khối màu đen có vẻ như chuyển động. -Chẳng bao giờ mình nhìn thấy được vết chân của mình. Khôi cười: - Nói bậy, chỉ vì trời tối thôi. Ai đi qua mà không để lại vết chân? Họa có ma. Tôi co hai vai vì lạnh: - Có đấy. Thì Khôi nghĩ xem. Mình đã sống ở đây từ hồi bé. Tuổi học trò cũng ở đây, ắp đầy kỷ niệm. Vậy mà khi trở.