Trời không nắng cũng không mưa Chỉ hơi hơi rét cho vừa nhớ thương Hồ Dzếnh Chiều vào thu. Dalat sương mù, không rét lắm, nhưng se da, vừa đủ hồng đôi má người con gái thơ ngây đang độ xuân thì. Màn đêm có khi vội vàng. Vừa chớm hoàng hôn mà phố đã lên đèn, cảnh vật mơ hồ, hư ảo. Phố núi thưa người. Vài khách bộ hành vội vã, đôi nhân tình trẻ đan tay, dìu nhau qua giốc chợ, chừng như rất yêu đời và sung sướng lắm, ánh mắt mơ màng, đắm đuối, đam.