Khi tôi băng qua quốc lộ để đụt mưa thì trời chỉ mới hơn bốn giờ chiều. Một cơn giông đang ập tới đột ngột. Lách mình vào mái quán chật hẹp, xong, tôi mới thấy đây là quán cắt tóc. Vùng này, xưa là nơi được triều đình nhà Nguyễn chọn làm bãi pháp trường để xử trảm tội nhân, còn gọi là cống chém. Người chủ quán đang làm việc, bắt chuyện: - Răng đó? Tìm mồ mả người thân ra chưa. thầy. Vùng Cống Chém dạo ni thay đổi mau lắm! Tôi chỉ cười cười, lắc đầu.