Sơn nhìn theo bóng lưng thon gầy của người đàn bà trẻ vừa bước ra khỏi phòng mạch, cánh cửa gỗ màu nâu sẫm khép lại, chặn đứng tầm mắt chàng. Dựa người ra ghế, Sơn xoay trở để tìm một tư thế ngồi thật thoải mái, đó là thói quen của chàng khi cần phải suy nghĩ cặn kẻ một điều gì. Tựa hẳn đầu vào thành chiếc ghế da êm ái, khép nhẹ mắt lại, ánh mắt thăm thẳm của người bệnh nhân vừa rồi hiện rõ trong trí chàng, nó giống như ánh mắt mà từ hai.