Ơn Em Thơ Dại

Năm 1967, một cơn sốt bại liệt hủy hoại đôi chân của tôi. Lớn lên bằng đôi nạng gỗ. Tôi chưa hình dung hết những bất hạnh của tương lai qua ánh mắt, tiếng thở dài và những giọt nước mắt của mẹ. Tám tuổi, tôi đến trường và trở thành trung tâm chọc ghẹo của bạn bè. Đó là nỗi buồn đầu tiên gây ra những vết xước trong tâm hồn. Tôi xa lánh chúng bạn và gắn bó với sách vở

Bấm vào đây để xem trước nội dung
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.