Nó khẽ mở cánh cửa phòng anh, anh đang ngồi trước của sổ, mắt nhìn xa xăm buồn bã. Có lẽ anh chưa biết sự hiện diện của mình ( Nó thoáng nghỉ vậy). Nó rón rén bước lại gần anh - Đi ra ngoài dùm tao cái đi!! (Ý siêu thế, biết mình vào luôn) Nó chạy lại trước mặt anh, cúi xuống nhìn qua nhìn lại: - Hì, Hai nhớn rùi mà còn khóc nhè nghen,