Nhà văn Nguyễn Tuân đã gởi trọn tình cảm với cội nguồn, truyền thống dân tộc qua “Vang bóng một thời” nhưng sao ông vẫn thấy“Thiếu quê hương”?. Hồn thơ Tế Hanh là một hồn thơ cả đời gắn với nước non, quê cha đất tổ - đó là tình cảm không hề vơi cạn trong ông. “Quê hương” - tiếng gọi sao quá tha thiết!. “Quê hương”tình cảm ấy sao rộng lớn biết bao!. Có lẽ vì thế mà đã nói rằng:“Học vấn không có quê hương nhưng người học phải có Tổ quốc” Vạn vật trong tạo.