Ngày đầu tiên quen nó, hắn khó chịu lắm. Nhìn nó trên facebook nhìn kỳ kỳ, cá tính, hắn gọi điện làm quen. - Nhí? - Ơi! - Ơi á? - Dạ. - Ừ, phải ngoan thế chứ! Lần nào cũng vậy, cứ nói chuyện đến đoạn này là nó lại bị hắn chỉnh, không được “Ơi”, mà phải “Dạ”. Hắn thích nghe nó “Dạ” lắm, cái tiếng sao mà ngọt ngọt, thương thương và yêu đến thế. Tuy nhiên, dù nó có thắc mắc, có bướng bỉnh cãi lời, thì nó vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo, và chẳng.