Tôi không nhớ vì sao lại gọi cô là Cáo, dù cô có một cái tên khá đẹp, luôn tạo cảm giác êm tai mỗi khi cất lên. Có lẽ vì mái tóc cháy nắng của cô trông giống cái đuôi cáo, bờm xờm và chẻ ngọn tua rua. Lần đầu tiên tôi gặp Cáo là trong buổi giao lưu với các tân sinh viên. Cô gầy gò và bé nhỏ như đứa trẻ đang lang thang trên bờ cát, tha thẩn áp từng cái vỏ ốc vào tai để lắng nghe âm thanh của đại dương. Nước da cô.