Cô ngồi cạnh anh, đầu trọc lốc,nhẵn thín như quả bưởi,mắt thâm quầng.”Hôm qua em mất ngủ phải ko?”. Anh cầm tay cô,xót xa nhìn những đường ven chi chít vết tiêm,lỗ chỗ tím bầm máu thâm tụ lại. Cô mất ngủ vì cô bị biết rằng cô rất đau và thay vì chìm trong cơn mộng êm đềm,cô phải thao thức vật vã trong những cơn đau ấy. Anh không tài nào hình dung ra được mức độ cơn anh khoẻ mạnh,hàng triệu tế bào trong cơ thể anh hoàn toàn khoẻ không phải cô.