Hà Yên lắc đầu: - Trễ lắm rồi, tôi phải về kẻo mẹ tôi lại tưởng tôi đi lạc. Tèo bật cười vì câu nói đùa của Yên. Nụ cười của anh ta mới quyến rũ làm sao, khiến cô ngẩn ngơ mất mấy giây. Anh ta dịu dàng: - Dầu sao, tôi cũng phải mời em vào nhà uống một ly nước để bé Beo nói lời cám ơn cô. Xin lỗi, tôi vẫn chưa được biết tên em. Hà Yên ngập ngừng: - Cứ gọi tôi là Hà Yện Còn tên anh, tôi đã nghe bé Nguyên gọi khàn cả tiếng suốt trên đường.