Lại một cơn mưa chiều bất chợt, nó như một vị khách không mời mà đến và cũng tan biến thật nhanh, rồi để lại cho tôi một bộ quần áo ướt sũng, nhưng chính những hạt mưa trĩu nặng ấy khiến tâm hồn tôi trở nên mát rượi hơn bao giờ hết. Tôi vẫn tiếp tục đạp xe và không ngừng thưởng thức những gì nó để lại, một chút gió ướt lọt qua những tán cây hoa phượng lấy đi hương vị man mát rồi hoà quện với mùi đất để tạo nên một thứ mùi.