Bỗng nhiên, mưa rơi đấy. Lặng lẽ, sống mũi cay mắt nhắm khẽ thôi. lưỡi mặn. Em ơi. em lại nhếch khóe môi sao? Em cười. Cười thật! Trời lại mưa tầm tã rồi. Hạt mưa có to quá không? Vậy sao em thấy nặng lắm. Hít thật sâu để cảm nhận mùi đất đang len lỏi trong từng tế bào nghèo nàn. Mưa có thể lạnh lẽo như em không? Sao phút chốc lai thấy mình giống mưa đến thế - rửa trôi, ướt đẫm, nhớ khủng khiếp và buồn nữa. .Văng vẳng bên tai em: "Mày làm tao sợ, mày quá.