Nhỏ luôn cười dù tôi chỉ nói 1 câu nham nhảm. Ko biết tự bao giờ tôi thích nhìn nụ cười ấy, nhất là kèm theo đôi gò má tròn cao đỏ ửng những khi bị tôi chọc. Riết rồi trêu phá nhỏ trở thành thói quen và sở thích khó bỏ của tôi. Hôm nọ, nhỏ có bộ mặt buồn thiu, ai hỏi gì cũng ậm ừ, 2 mắt long lanh như chỉ chực chờ được khóc. Thằng Luân bảo nhỏ vừa bị gã sếp quăng đống tài liệu vô mặt hồi sáng. Tội nghiệp. .