Cứ mỗi bận xuôi về miền Tây, việc đầu tiên, gần như đã trở thành một thông lệ, là tôi lần ra biển. Tôi đến với biển như một tính đồ hành hương, đầy kính cẩn và trìu mến. Nhìn làn nước mông mênh, nhìn sóng vỗ rạt rào, tôi hít đầy buồng phổi cái trong lành, cái mằn mặn của biển. Cali không bao giờ quyến rũ được tôi nếu không có Thái Bình Dương. Trong cảnh trời nước bao la dó, tôi lân lân hoà mình vào, để thấy say sưa siêu thoat, để thấy mình nhỏ bé.