Xưa có anh nông dân một mình ở cái lều ven rừng. Anh không có một tấc sắt nên làm ăn rất vất vả. Anh chặt củi bằng đá, đẽo cây bằng gỗ, đào hố tỉa bắp bằng đầu que. Khồ sở hết chỗ nói, thế mà nghèo vẫn hoàn nghèo. Anh khổ quá nên người xấu xí đến nỗi con gái thấy anh không thèm nhìn mặt. Trẻ con thấy anh vội chạy đi xa, người già thấy anh chỉ biết ôm mặt khóc. Còn anh, chỉ biết than thở một mình. Chim muông, thú vật thấy cảnh khổ của.