Cô thường về rất muộn. Khi chung cư đã bắt đầu thưa thớt những tiếng thì thầm khe khẽ và những con chó thì nằm dài trên bậc thềm, thao láo cắn đêm đợi trời sáng. Sự rón rén của cô dần trở thành một thói quen: rón rén tra chìa khóa vào cái ổ khóa kềnh càng, loảng xỏang với những vòng xích sắt nặng nề; rón rén đưa đẩy từng nhịp cổng cho nó khỏi vô cớ rít lên ken két; rón rén dắt xe qua dãy nhà bảy phòng.