Vào một buổi chiều tháng bảy, đang công tác lẻ ở một vùng khai hoang, tôi đi tắt đường xe trâu qua Vực Ồ. Được chừng vài cây số, tôi hứng phải một trận mưa. Vì thế lẽ ra khoảng nhọ mặt người thì ra đến đường đá, nhưng cái đất vừa trơn vừa dẻo quánh đã níu tôi với chiếc xe đạp trầy trật mãi trên quãng đường lâm nghiệp đắp vội chạy dọc thượng nguồn sông Giăng. Trời tối ụp. Trăng rừng mơ mơ. Gió sông tai tái. Tôi bấm đèn pin, cứ đi như người vô định,.