Chị Tâm bắt đầu bằng một câu tôi đã nghe dễ đến mười lần trong tháng này. Như thể báo của tôi lúc nào cũng sẵn chân phóng viên. Như thể tôi có khả năng tuyển người vào cái chỗ mà tôi chỉ là phóng viên loăng quăng. “Tội nghiệp thằng cu đó quá. Vợ nó mới đẻ, hoàn cảnh chật vật lắm. Nó có bằng thạc sĩ, có kinh nghiệm dịch bài đấy. Nó cũng hay tham gia mấy diễn đàn về tài chính, đọc rất được. Hỏi hộ chị”. Không cần chị nói tên “thằng cu”, tôi đã.