Người đàn ông ấy buộc tôi phải chú ý. Giữa một không gian chật hẹp, lèn đầy những khuôn mặt háo hức có, hờ hững có, sành điệu hoặc chí ít cũng đang cố tỏ ra không thua kém ai cũng có thì chú là một người lạc lõng nổi trội. Một mặt người đau đớn, không biết nên đi đâu về đâu, thừ lừ chặn những mặt người đang nóng lòng chen tới. Từ phía sau, họ như nước tức bờ, chỉ chực chồm qua gương mặt ngơ ngác chất phác đó. “Ghế của chú số bao nhiêu ạ?”.